Zoo là tập hợp 11 truyện ngắn thật đặc sắc và ám ảnh của nhà văn Otsuichi. 11 truyện là 11 lát cắt lạnh lùng chứa đầy hận thù, đau đ...
Những câu chuyện của Otsuichi khiến người đọc thật khó hình dung và tưởng tượng được. Đôi khi nó như kiểu một câu chuyện cổ tích đen tối khi mà hai chị em sinh đôi lại được người mẹ đối xử hoàn toàn trái ngược nhau trong truyện Kazaki và Yoko. Khi mà cô em Yoko có tất cả mọi thứ thì Kazaki bị đối xử tệ bạc lúc nào cũng đói và chỉ được ăn đồ thừa của Yoko, lại còn nỗi lo canh cánh rằng người mẹ sẽ giết mình như thế nào "Mẹ sinh ra con, cho con sống hay chết là quyền của mẹ". Câu chuyện có một kết thúc ám ảnh khi mà Yoko làm đổ nước vào laptop của mẹ và định đổ lỗi cho Kazaki nhưng người chị đã biết và lạnh lùng đánh lừa Yoko để hai chị em đổi quần áo cho nhau một hôm. Tối hôm ấy Yoko trong quần áo của Kazaki ngã từ trên tầng xuống đất. Chẳng ai nghi ngờ gì về chuyện Yoko tự sát. Kazaki con chó đi thẳng về phía ga tàu cùng tâm trạng áy náy vì không thể dự đám tang của em gái Yoko.
So-far cũng những xung đột trong gia đình khi mà bố và mẹ không thể nói chuyện thậm chí người này đối xử như không hề tồn tại người kia. Mọi chuyện tưởng bình thường thôi nhưng lại tác động vô cùng lớn lên đứa con nho. Otsuichi đã dẫn người đọc vào thế giới của cậu bé ấy khi mà chỉ mình cậu có thể nhìn thấy cả hai người bố và mẹ. Cậu bắt đầu trở thành cầu nối giữa hai người cho tới khi xung đột lại đẩy họ ra xa nhau. Đây có lẽ là câu chuyện ít rùng rợn nhưng lại đầy ưu tư về cuộc sống gia đình.
Đi tìm máu đi lại là tấn bi hài kịch của gia đình, tất cả các thành viên đều bị tha hóa vì đồng tiền. Con trai muốn cha mau chết để được kế thừa tài sản, vợ mong chồng chết cùng với mục đích ấy. Câu truyện đầy máu me nhưng lại không đáng sợ và ám ảnh bằng lòng dạ của những người thân bên cạnh. Otsuichi với lối viết lạnh lùng của một kẻ đứng ngoài quan sát tất cả, thản nhiên không một lời cảm thán hay bình luận nào. Không khí trong truyện gấp gáp mà lại chậm dãi như một thước phim bi hài.
Otsuichi viết về gia đình với nỗi ám ảnh về sự tha hóa nhân các một cách trầm trọng, tất cả đều vì lợi ích cá nhân của mình mà có thể làm tất cả những điều xấu xa độc ác với người khác, không một chút ghê tay. Ngôi nhà trắng trong rừng sâu giá lạnh có lẽ là câu chuyện nhiều xác chết nhất, ám ảnh nhất. Một đứa trẻ mồ côi sống cùng chú thím nhưng bị họ đối xử thậm chí còn không bằng một con vật. Cậu sống ở chuồng ngựa, ăn cỏ nuôi ngựa và cơm thừa mà người thím mang cho. Cho tới một ngày cậu bị đuổi đi, không thể sống trong thế giới loài người, cậu trốn vào rừng và muốn xây cho mình một ngôi nhà giống chuồng ngựa năm xưa. Ngôi nhà được dựng lên bằng xác của những người đi đường mà cậu ta giết. Cậu ta giết người chỉ vì cần họ để dựng lên ngôi nhà chứ không vì điều gì khác. Không có đạo đức, không có luật pháp, không có những luân thường đạo lý ở thế giới của cậu. Cậu hành động bằng bản năng nguyên thủy của mình. Truyện khiến người đọc phải lạnh sống lưng. Cuối cùng cậu lại trở về chuồng ngựa của mình khi mà cô con gái út của chú thím đã kế thừa nó, cậu đem xác hai đứa con của cô ấy về nhưng cô ấy không bao giờ nhận ra điều đó.
11 truyện ngắn đầy ám ảnh của Otsuichi nhưng lại có đến quá nửa là truyện về mối quan hệ gia đình Kazari và Yoko, So-far, Đi tìm máu đi, Ngôi nhà trắng trong rừng sâu giá lạnh, Closet, Lời nguyền của chúa tể, Trong công viên buổi chiều tà hôm ấy là điều mà ông muốn người đọc phải suy nghĩ. Mặc dù tất cả là hư cấu nhưng mọi sự chắc chắn đều có một phần gốc rễ ở chính xã hội mà chúng ta đang sống. Nhiều thứ đã mất đi, nhiều thứ đã đảo lộn khiến những thú tính vốn bị ghìm sâu bởi truyền thống, đạo đức... lại bắt đầu có cơ hội trồi lên.
Xuyên suốt tập truyện thì Seven Rooms là truyện máu me nhất, truyện mô tả bảy căn phòng của một tên bắt cóc giết người. Mỗi ngày hắn giết và xẻ xác một người để phi tang, căn phòng trống lại được thay vào một nạn nhân mới. Cái vòng tuần hoàn chết chóc của hắn chỉ dừng lại khi chính bán thân hắn bị nhốt trong một căn phòng. Truyện gây cảm giác hồi hộp, rùng rợn.
Zoo lại là câu chuyện một gã giết người yêu nhưng luôn tự dối lừa mình. Ngày ngày hắn giả bộ đi tìm người yêu, ngày ngày hắn đều tới căn nhà đổ nát trong sở thú nơi hắn đã giết cô gái ấy, chụp ảnh rồi gửi và hòm thư của mình để nhắc nhở tội ác hắn đã gây ra, để nhắc nhở hắn phải ra đầu thú. Hắn cứ lặp lại cái vòng tuần hoàn ấy cho tới khi cái xác thối rữa, chính hắn cũng bị mắc kẹt trong ấy, hắn không thể sống như một người bình thường khi mà chưa trả giá cho tội ác mà mình đã gây ra. Chỉ đến khi cái tấm biển sở thú mà hắn đi qua hàng ngày biến mất thì hắn đã quyết tâm. Tấm biển chính là chi tiết ẩn dụ mà Otsuichi đã gửi gắm vào, và khi mà nó không còn nữa thì hắn có thể sẽ trở lại làm một con người.
Thơ của ánh dương có lẽ là câu chuyện nhẹ nhàng nhất trong tập truyện này. Một câu chuyện tình yêu, nhưng là tình yêu của hai người máy khi mà con người đã hoàn toàn tuyệt diệt trên trái đất.
Tập truyện Zoo ám ảnh người đọc bởi sự lạnh lùng trong tâm hồn con người. Như một nhân vật đã nói lên tiếng lòng mình: "Hận thù, căm hờn, là cảm giác của tôi đối với tất cả mọi người. Tôi hận tất cả, tôi muốn giết tất cả, tôi muốn các người phải nếm trải cảm giác tuyệt vọng, tôi muốn toàn nhân loại đều phải nếm trải cảm giác tuyệt vọng".
Trần Huệ Lương
4.4.2020
COMMENTS